Uncategorized

Tôi có một Người Bố Tồi

Ngày của Cha năm nay, mình quyết định kể câu chuyện của mình, là ấn tượng về người Bố của mình trong suốt tuổi thơ, và về tuổi trẻ sống cùng những tổn thương và bước khởi đầu cho hành trình tự chữa lành của mình!

Mình có một người bố tồi tệ,

đó là điều mà mình đã đi rêu rao khắp cả tuổi thơ!

Ấn tượng nhiều nhất của mình là cái mùi nồng nặc trộn giữa rượu và thuốc lá của ông mỗi khi xuất hiện. Tên mình là Diệu Linh, ông hay nói: Con là con gái Diệu. Nhưng khi đó mình thấy, Diệu thật hôi thối và tồi tệ!

Ông luôn hỏi mình học lớp mấy, bao nhiêu tuổi và không bao giờ nhớ đúng ngày sinh nhật của mình.

Kỉ niệm được đón sinh nhật có cả bố và mẹ duy nhất và tồi nhất là khi mình lên 6 tuổi. Mình đã khóc khi phải đứng cạnh bố mà không phải mẹ để chụp tấm ảnh gia đình.

Mình từng là một đứa trẻ luôn dùng cái vẻ tự tin thái quá mà giấu đi sự bất ổn bên trong. Vì sợ hãi phải đối mặt với điểm yếu của chính mình mà ghét cay ghét đắng sự thương hại của người khác.

Mình sợ nhất những ánh mắt tỏ vẻ thông cảm của những người xung quanh, sợ những tiếng xì xào rằng “khổ thân nó, không được sự quan tâm đầy đủ của cả bố lẫn mẹ”.

Mình lớn lên trong sự ra vẻ, cố tỏ ra là người ngoan ngoãn, biết điều để họ đừng có nói mình là đứa trẻ hư – vì bố mẹ mình đã ly hôn.

Rồi học cách lớn mà không phạm lỗi, không được để người khác coi thường mình! Học cách hài lòng với tất cả những gì mình có và không than vãn về cuộc sống, không để cho ai biết điểm yếu của mình.

Mình từng nhìn cuộc sống với tư duy đầy chống đối và con mắt của sự đánh giá!

Mình đã từng ngã mạn cho rằng, trong mối quan hệ của bố con mình: Ông là một người tồi tệ và là người SAI. Cho dù mình có hành xử ra sao với ông thì đó là Hình Phạt mà ông đáng phải chịu!

Mình đã sợ mỗi lần gặp mặt bố, bởi mình luôn biết trước rằng sẽ chẳng có một cuộc gặp vui vẻ. Sự thật là khi đó: Mình cực kì xấu hổ khi những người xung quanh biết ông là bố của mình!

Năm 16 tuổi, trong chuyến du lịch đầu tiên và duy nhất của hai bố con, chỉ vì một lý do rất ngớ ngẩn mà bố con mình đã cãi vã rất lâu. Lúc đó bố lớn tiếng nói rằng mình NGU.

Lần đầu tiên mình phản ứng gay gắt bằng cách ném cái dép về phía ông và nói:

Con NGU thì cũng là con của bố!

Tâm tư của một đứa trẻ dậy thì không đơn giản, đó là sự ám chỉ. Rằng nếu con tồi – thì là vì con giống Bố!

Năm 20 tuổi mình quyết định đi du học, như một sự chạy trốn với hoàn cảnh lúc đó! Thế là sẽ chẳng cần nghĩ ra những lý do để tránh mặt bố nữa. Mình không hỏi ý kiến bố và đương nhiên là không bàn tính. Mình chỉ thông báo trước ngày mình đi một thời gian rất ngắn. Ông chưa bao giờ có quyền tham gia vào cuộc sống của mình.

Thế là trong những năm tháng của tuổi thanh xuân, mình sống dưới vỏ bọc của một thiếu nữ hoàn hảo. Một cô gái nhẹ nhàng, không bao giờ biết nổi giận. Một cô gái không mắc sai lầm hoặc nếu có thì là do những yếu tố bên ngoài tác động. Một người luôn có những lý do và luôn có thứ gì đó hay ai đó để đổ lỗi cho những thất bại của mình.

8 năm sau khi xa nhà, khi lần đầu tiên mình đối mặt thật sự với nỗi sợ sâu thẳm bên trong chính lại là lúc ông đột ngột xa rời cuộc sống!

Mình vẫn nhớ cảm giác khi nhận được cuộc gọi từ chị dâu nghẹn ngào trong tiếng khóc: Bố Chết rồi! Em ơi, bố chết rồi…

Mình Vô Cảm! Thật sự lúc đó mình không cảm thấy gì cả.

Mình thậm chí còn không thể khóc! Mình nói với chồng mình rằng: em luôn sống kiểu có bố mà như không, bây giờ thì chính thức không còn bố rồi! Mình thậm chí còn nghĩ ngay ra lý do để tiếp tục tránh ông. Rằng đang là những kì học cuối cùng, mình không thể bay về chịu tang ông được!

Đó là điểm khởi đầu cho việc nhận thức ra những cái sai của bản thân. Là lần đầu mình ý thức được bản thân đang hành xử kì quặc. Là khi mình nhận ra, mình không tốt đẹp hơn người bố Tồi của mình bao nhiêu.

Đó là những tháng cuối của năm 2019, ngay trước khi Covid xuất hiện. Ở thời điểm đó, mình mò mẫm trong bóng tối. Một mình và đơn độc! Bởi có những cảm giác không một ai có thể hiểu, cho dù có gắng gượng thì mình cũng không biết diễn đạt nó qua lời nói. Thời điểm đó, hai khái niệm Thức tỉnh tâm linh và chữa lành mình còn không biết đó là gì.

Có những ngày, trên đường lái xe đi làm về mình cứ oà khóc, chẳng có một lý do cụ thể!

Có những ngày, mình không biết mình đang có cảm xúc gì. Bởi nó không hẳn là ân hận, cũng không phải là trách móc..Có quá nhiều tầng bậc cảm xúc xen lẫn và chồng chất khiến cho mình cảm thấy quá tải. Mình nhận ra, thứ lúc đó mình trải nghiệm Đó là chấp nhận nhìn vào SỰ THẬT và đối diện với con người thật của mình.

Mình có một người bố tồi tệ, đó là điều mà mình đã đi rêu rao khắp cả tuổi thơ!

Ấn tượng nhiều nhất của mình là cái mùi nồng nặc trộn giữa rượu và thuốc lá của ông mỗi khi xuất hiện. Tên mình là Diệu Linh, ông hay nói: Con là con gái Diệu. Nhưng khi đó mình thấy, Diệu thật hôi thối và tồi tệ!

Ông luôn hỏi mình học lớp mấy, bao nhiêu tuổi và không bao giờ nhớ đúng ngày sinh nhật của mình.

Kỉ niệm được đón sinh nhật có cả bố và mẹ duy nhất và tồi nhất là khi mình lên 6 tuổi. Mình đã khóc khi phải đứng cạnh bố mà không phải mẹ để chụp tấm ảnh gia đình.

Mình từng là một đứa trẻ luôn dùng cái vẻ tự tin thái quá mà giấu đi sự bất ổn bên trong. Vì sợ hãi phải đối mặt với điểm yếu của chính mình mà ghét cay ghét đắng sự thương hại của người khác.

Mình sợ nhất những ánh mắt tỏ vẻ thông cảm của những người xung quanh, sợ những tiếng xì xào rằng “khổ thân nó, không được sự quan tâm đầy đủ của cả bố lẫn mẹ”.

Mình lớn lên trong sự ra vẻ, cố tỏ ra là người ngoan ngoãn, biết điều để họ đừng có nói mình là đứa trẻ hư – vì bố mẹ mình đã ly hôn.

Rồi học cách lớn mà không phạm lỗi, không được để người khác coi thường mình! Học cách hài lòng với tất cả những gì mình có và không than vãn về cuộc sống, không để cho ai biết điểm yếu của mình.

Mình từng nhìn cuộc sống với tư duy đầy chống đối và con mắt của sự đánh giá! ****

Mình đã từng ngã mạn cho rằng, trong mối quan hệ của bố con mình: Ông là một người tồi tệ và là người SAI. Cho dù mình có hành xử ra sao với ông thì đó là Hình Phạt mà ông đáng phải chịu!

Mình đã sợ mỗi lần gặp mặt bố, bởi mình luôn biết trước rằng sẽ chẳng có một cuộc gặp vui vẻ. Sự thật là khi đó: Mình cực kì xấu hổ khi những người xung quanh biết ông là bố của mình!

Năm 16 tuổi, trong chuyến du lịch đầu tiên và duy nhất của hai bố con, chỉ vì một lý do rất ngớ ngẩn mà bố con mình đã cãi vã rất lâu. Lúc đó bố lớn tiếng nói rằng mình NGU. ****

Lần đầu tiên mình phản ứng gay gắt bằng cách ném cái dép về phía ông và nói:

Con NGU thì cũng là con của bố!

Tâm tư của một đứa trẻ dậy thì không đơn giản, đó là sự ám chỉ. Rằng nếu con tồi – thì là vì con giống Bố!

Năm 20 tuổi mình quyết định đi du học, như một sự chạy trốn với hoàn cảnh lúc đó! Thế là sẽ chẳng cần nghĩ ra những lý do để tránh mặt bố nữa. Mình không hỏi ý kiến bố và đương nhiên là không bàn tính. Mình chỉ thông báo trước ngày mình đi một thời gian rất ngắn. Ông chưa bao giờ có quyền tham gia vào cuộc sống của mình.

Thế là trong những năm tháng của tuổi thanh xuân, mình sống dưới vỏ bọc của một thiếu nữ hoàn hảo. Một cô gái nhẹ nhàng, không bao giờ biết nổi giận. Một cô gái không mắc sai lầm hoặc nếu có thì là do những yếu tố bên ngoài tác động. Một người luôn có những lý do và luôn có thứ gì đó hay ai đó để đổ lỗi cho những thất bại của mình.

8 năm sau khi xa nhà, khi lần đầu tiên mình đối mặt thật sự với nỗi sợ sâu thẳm bên trong chính lại là lúc ông đột ngột xa rời cuộc sống!

Mình vẫn nhớ cảm giác khi nhận được cuộc gọi từ chị dâu nghẹn ngào trong tiếng khóc: Bố Chết rồi! Em ơi, bố chết rồi…

Mình Vô Cảm! Thật sự lúc đó mình không cảm thấy gì cả.

Mình thậm chí còn không thể khóc! Mình nói với chồng mình rằng: em luôn sống kiểu có bố mà như không, bây giờ thì chính thức không còn bố rồi! Mình thậm chí còn nghĩ ngay ra lý do để tiếp tục tránh ông. Rằng đang là những kì học cuối cùng, mình không thể bay về chịu tang ông được!

Đó là điểm khởi đầu cho việc nhận thức ra những cái sai của bản thân. Là lần đầu mình ý thức được bản thân đang hành xử kì quặc. Là khi mình nhận ra, mình không tốt đẹp hơn người bố Tồi của mình bao nhiêu.

Đó là những tháng cuối của năm 2019, ngay trước khi Covid xuất hiện. Ở thời điểm đó, mình mò mẫm trong bóng tối. Một mình và đơn độc! Bởi có những cảm giác không một ai có thể hiểu, cho dù có gắng gượng thì mình cũng không biết diễn đạt nó qua lời nói. Thời điểm đó, hai khái niệm Thức tỉnh tâm linh và chữa lành mình còn không biết đó là gì.

Có những ngày, trên đường lái xe đi làm về mình cứ oà khóc, chẳng có một lý do cụ thể!

Có những ngày, mình không biết mình đang có cảm xúc gì. Bởi nó không hẳn là ân hận, cũng không phải là trách móc..Có quá nhiều tầng bậc cảm xúc xen lẫn và chồng chất khiến cho mình cảm thấy quá tải. Mình nhận ra, thứ lúc đó mình trải nghiệm Đó là chấp nhận nhìn vào SỰ THẬT và đối diện với con người thật của mình.

Chỉ khi ta thực sự mở mắt nhìn vào cái tôi bên trong, ta mới học được cách sống chân thành với bản thân và với cuộc sống. Khi ta chấp nhận sự thật và dám đối mặt với sự thật ấy, ta mới có cơ hội để trưởng thành.

Mình là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm. Khi ấy, lần đầu tiên mình chấp nhận điều đó là sự thật.

Hoá ra, vẻ ngoài tự tin chỉ là vỏ bọc che đi sự thèm khát tình thương mà mình không có. Rất khó đế chấp nhận sự thật rằng chúng ta đã đi sai đường. Nhưng nếu không chấp nhận nó và đối mặt với nó, sẽ có những vết thương không bao giờ lành, có những sự thiếu thốn không có cách để bù đắp.

Một người bạn đã nói với mình vào những ngày mình quay về Việt Nam sau khi bố mất thế này “nếu như cả một tuổi thơ bạn đã nghĩ rằng bố không làm được gì cho bạn, thì hãy tin rằng sự ra đi của ông để lại cho bạn một món quà”

Mình đã nhận ra món quà đó rồi! Đó là việc mình dám đối mắt với sự thật, là việc nhận ra mình đã từng cô đơn như thế nào, đã thèm khát tình cảm từ người cha đến bao nhiêu. Khi tự loay hoay tìm cách chữa lành tổn thương, mình đã ngừng đổ lỗi cho ông vào thời khắc mà mình nhận ra rằng ông đã thật kiên cường khi phải đóng vai ác trong cuộc sống của mình, khi trở thành người mà mình có thể đổ lỗi bất cứ lúc nào.

Mình nhận ra rằng không phải mình không có tình thương, mà chính là mình đã “từ chối nhận tình thương” đó. Mình nhận ra chúng ta không thể có được thứ mà mình “thiếu” nếu như chính ta chối bỏ nó, hoặc không đủ dũng cảm để nói rằng chúng ta cần nó. Mình đã thực sự cần một thứ như thế – sự bao bọc từ người cha và cảm giác An Toàn!

Cuộc sống có những thứ không thay đổi được, đó là những gì đã qua.

Có những thứ thiếu thốn không thể bù đắp được. Đó là thiếu thốn tình cảm. Có những nỗi cô đơn không thể đặt tên. Có những nỗi sợ được xây dựng từ những tổn thương đó. Nhưng có một thứ chúng ta có thể làm được. Đó chính là tự chữa lành tổn thương cho chính mình!

Mình không thể thay đổi những gì đã qua, càng không thể thay đổi những người xung quanh. Vậy nên mình chọn cách ngừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, ngừng đổ lỗi cho bất kì ai trong cuộc sống, và ngừng phán xét chính bản thân.

Cuộc sống vốn dĩ không phải là đi tìm người đúng, kẻ sai. Không phải bố mẹ ta sai thì ta bỗng trở thành đúng.

Bạn biết đấy, cho dù bạn có phân tích mổ xẻ những cái sai của bố mẹ mình với một logic hợp lý đến thế nào thì Sự thật không thể thay đổi: Bạn là một phần của họ!

Một ngày bạn sẽ nhận ra, bạn thừa hưởng từ họ cả những ưu tú và những nỗi đau! Hãy chấp nhận sự thật và đối diện với những góc khuất bên trong mình, để chữa lành cho chính bạn, để những nỗi đau không cần phải di truyền tới đời sau.

Hãy trân trọng những gì bạn đang có, trân trọng cơ thể lành lặn và sự may mắn của bạn là được sinh ra trong thời đại này. Thời đại mà bạn biết thế nào là tổn thương, thế nào là chữa lành.

Cho những ai đang còn bố, mẹ, hoặc cả hai. Hãy trân trọng điều đó! Việc bố mẹ không hiểu mình đó là chuyện hoàn toàn bình thường. Bởi, có rất nhiều người trong chúng ta thậm chí còn không hiểu nổi chính mình. Việc yêu thương con cái, chăm lo cho con cái, ủng hộ con cái không phải là trách nhiệm của cha mẹ. Mà đó là vì tình yêu thương xuất phát từ trái tim.

Bố mẹ cũng có những tổn thương của riêng họ mà chúng ta không hề biết đến hoặc chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu nó. Bởi mỗi chúng ta cũng đang chật vật với những tổn thương không thể đặt tên của chính mình.

Thời khắc ta nhận ra ta còn có người thân bên cạnh là thời khắc tuyệt vời nhất. Dù hoàn cảnh có làm ta yêu, ghét, hận thù hay là gì đi nữa thì hãy biết ơn hoàn cảnh đó!

Những người thân ở cạnh nhau vốn dĩ không cần những lời lẽ như cảm ơn hay xin lỗi. Thứ mà chúng ta cần ở nhau đó chính là trân trọng sự có mặt của nhau trong đời!

Mình là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm. Khi ấy, lần đầu tiên mình chấp nhận điều đó là sự thật.

Hoá ra, vẻ ngoài tự tin chỉ là vỏ bọc che đi sự thèm khát tình thương mà mình không có. Rất khó đế chấp nhận sự thật rằng chúng ta đã đi sai đường. Nhưng nếu không chấp nhận nó và đối mặt với nó, sẽ có những vết thương không bao giờ lành, có những sự thiếu thốn không có cách để bù đắp.

Một người bạn đã nói với mình vào những ngày mình quay về Việt Nam sau khi bố mất thế này “nếu như cả một tuổi thơ bạn đã nghĩ rằng bố không làm được gì cho bạn, thì hãy tin rằng sự ra đi của ông để lại cho bạn một món quà”

Mình đã nhận ra món quà đó rồi! Đó là việc mình dám đối mắt với sự thật, là việc nhận ra mình đã từng cô đơn như thế nào, đã thèm khát tình cảm từ người cha đến bao nhiêu. Khi tự loay hoay tìm cách chữa lành tổn thương, mình đã ngừng đổ lỗi cho ông vào thời khắc mà mình nhận ra rằng ông đã thật kiên cường khi phải đóng vai ác trong cuộc sống của mình, khi trở thành người mà mình có thể đổ lỗi bất cứ lúc nào.

Mình nhận ra rằng không phải mình không có tình thương, mà chính là mình đã “từ chối nhận tình thương” đó. Mình nhận ra chúng ta không thể có được thứ mà mình “thiếu” nếu như chính ta chối bỏ nó, hoặc không đủ dũng cảm để nói rằng chúng ta cần nó. Mình đã thực sự cần một thứ như thế – sự bao bọc từ người cha và cảm giác An Toàn!

Cuộc sống có những thứ không thay đổi được, đó là những gì đã qua.

Có những thứ thiếu thốn không thể bù đắp được. Đó là thiếu thốn tình cảm. Có những nỗi cô đơn không thể đặt tên. Có những nỗi sợ được xây dựng từ những tổn thương đó. Nhưng có một thứ chúng ta có thể làm được. Đó chính là tự chữa lành tổn thương cho chính mình!

Mình không thể thay đổi những gì đã qua, càng không thể thay đổi những người xung quanh. Vậy nên mình chọn cách ngừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, ngừng đổ lỗi cho bất kì ai trong cuộc sống, và ngừng phán xét chính bản thân.

Cuộc sống vốn dĩ không phải là đi tìm người đúng, kẻ sai. Không phải bố mẹ ta sai thì ta bỗng trở thành đúng.

Bạn biết đấy, cho dù bạn có phân tích mổ xẻ những cái sai của bố mẹ mình với một logic hợp lý đến thế nào thì Sự thật không thể thay đổi: Bạn là một phần của họ!

Một ngày bạn sẽ nhận ra, bạn thừa hưởng từ họ cả những ưu tú và những nỗi đau! Hãy chấp nhận sự thật và đối diện với những góc khuất bên trong mình, để chữa lành cho chính bạn, để những nỗi đau không cần phải di truyền tới đời sau.

Hãy trân trọng những gì bạn đang có, trân trọng cơ thể lành lặn và sự may mắn của bạn là được sinh ra trong thời đại này. Thời đại mà bạn biết thế nào là tổn thương, thế nào là chữa lành.

Cho những ai đang còn bố, mẹ, hoặc cả hai. Hãy trân trọng điều đó! Việc bố mẹ không hiểu mình đó là chuyện hoàn toàn bình thường. Bởi, có rất nhiều người trong chúng ta thậm chí còn không hiểu nổi chính mình. Việc yêu thương con cái, chăm lo cho con cái, ủng hộ con cái không phải là trách nhiệm của cha mẹ. Mà đó là vì tình yêu thương xuất phát từ trái tim.

Bố mẹ cũng có những tổn thương của riêng họ mà chúng ta không hề biết đến hoặc chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu nó. Bởi mỗi chúng ta cũng đang chật vật với những tổn thương không thể đặt tên của chính mình.

Thời khắc ta nhận ra ta còn có người thân bên cạnh là thời khắc tuyệt vời nhất. Dù hoàn cảnh có làm ta yêu, ghét, hận thù hay là gì đi nữa thì hãy biết ơn hoàn cảnh đó!

Những người thân ở cạnh nhau vốn dĩ không cần những lời lẽ như cảm ơn hay xin lỗi. Thứ mà chúng ta cần ở nhau đó chính là trân trọng sự có mặt của nhau trong đời!

Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc chia sẻ của mình! Trong quá trình tự chữa lành bản thân mình đã học hỏi được một chút kinh nghiệm để có thể hỗ trợ và giúp đỡ những ai đang có vấn đề về tổn thương tâm lý và gặp khó khăn trên hành trình chữa lành. Nếu bạn muốn làm việc cùng mình hoặc có câu chuyện để kể mình nghe thì liên lạc với mình bằng các cách dưới đây nhé:

Trò chuyện và kết bạn Facebook https://www.facebook.com/lisuphan/

Gửi email cho mình – linhdieu1313@gmail.com

Theo dõi kênh Youtube của mình để nghe Podcast https://www.youtube.com/@linhdieu13/videos