Sức Khoẻ Tinh Thần

Let’s Flow – Sống Thuận Theo Dòng

Follow the flow is when you do things in life peacefully without any conflict.

aerial photography of a boat on a waterway in the middle of forest
Photo by Kelly on Pexels.com

Thuận theo dòng chảy là khi bạn sống cuộc sống một cách hòa hợp, bình yên và linh hoạt, trong đó những hành động và quyết định được thực hiện một cách dễ dàng mà không gặp phải bất kì xung đột nào. Sống theo dòng hay còn gọi là tuỳ duyên là khi chúng ta biết đồng hành với quy luật của cuộc sống và đi theo nhịp sống tự nhiên, thay vì cố gắng kiểm soát, thay đổi, cưỡng chế hay thao túng mọi tình huống.

Khi bạn sống thuận theo dòng , bạn sẽ có cảm giác như đang tự nhiên chảy theo như nước trong sông, hoặc như đang ở trong trạng thái thư thái, dễ dàng và tự tin. Trong trạng thái này, bạn sẽ phát huy hết kỹ năng và năng lực của mình để đối mặt với những thách thức, giúp bạn tập trung cao độ và cảm thấy thú vị hơn trong mọi khía cạnh của cuộc sống.

Dưới đây là một số lợi ích chính của việc sống thuận theo dòng chảy tự nhiên:

  1. Giảm căng thẳng: Bằng cách buông bỏ nhu cầu kiểm soát mọi thứ, bạn có thể giảm căng thẳng và lo âu. Tiếp nhận cuộc sống như nó diễn ra giúp bạn chấp nhận rằng không phải mọi thứ đều có thể thay đổi hoặc dự đoán, và điều đó cũng không sao.
  2. Nâng cao sự sáng tạo và năng suất: Khi bạn ở trong dòng chảy, bạn có thể trải nghiệm sự sáng tạo và năng suất cao hơn. Tâm trí bạn rõ ràng và ý tưởng dường như đến một cách dễ dàng.
  3. Quyết định tốt hơn: Theo dõi dòng chảy không có nghĩa là thụ động; nó có nghĩa là sẵn lòng chấp nhận cơ hội và đưa ra quyết định phù hợp với giá trị và trực giác của bạn. Bạn có thể đưa ra quyết định tốt hơn khi không đối đầu với dòng nước.
  4. Tăng cường khả năng phục hồi: Cuộc sống có những lúc vui cũng như buồn, và theo dõi dòng chảy có thể giúp bạn xây dựng khả năng phục hồi. Bạn học cách thích nghi với những tình huống thay đổi và vượt qua thách thức một cách dễ dàng hơn.
  5. Cảm giác mãn nguyện: Khi bạn sống hòa hợp với dòng chảy của cuộc sống, có thể bạn sẽ trải nghiệm cảm giác mãn nguyện và mục đích. Điều này liên quan đến việc tìm thấy ý nghĩa trong khoảnh khắc hiện tại thay vì liên tục theo đuổi các mục tiêu trong tương lai.
  6. Tập trung vào và hiện diện: Theo dõi dòng chảy khuyến khích sự chú ý và hiện diện tại khoảnh khắc. Đó là việc tham gia đầy đủ vào mọi việc bạn đang làm mà không bị mải mê với quá khứ hoặc tương lai.
  7. Xây dựng mối quan hệ mạnh mẽ: Bằng cách linh hoạt và ít gây xung đột hơn, bạn có thể xây dựng mối quan hệ tích cực và mạnh mẽ hơn với người khác. Điều này cũng giúp bạn hiểu và thông cảm với các quan điểm khác nhau.

Thuận theo dòng chảy không ám chỉ sự thụ động hoặc thiếu hướng đi. Đó là việc tìm cân bằng giữa hành động mục đích và chấp nhận kết quả có thể không luôn phù hợp với mong đợi của bạn. Đây là một thực hành có thể được rèn luyện thông qua ý thức bản thân, sự chú ý và việc học cách tin tưởng vào sự diễn biến tự nhiên của cuộc hành trình trong cuộc sống.

Uncategorized

Tôi có một Người Bố Tồi

Ngày của Cha năm nay, mình quyết định kể câu chuyện của mình, là ấn tượng về người Bố của mình trong suốt tuổi thơ, và về tuổi trẻ sống cùng những tổn thương và bước khởi đầu cho hành trình tự chữa lành của mình!

Mình có một người bố tồi tệ,

đó là điều mà mình đã đi rêu rao khắp cả tuổi thơ!

Ấn tượng nhiều nhất của mình là cái mùi nồng nặc trộn giữa rượu và thuốc lá của ông mỗi khi xuất hiện. Tên mình là Diệu Linh, ông hay nói: Con là con gái Diệu. Nhưng khi đó mình thấy, Diệu thật hôi thối và tồi tệ!

Ông luôn hỏi mình học lớp mấy, bao nhiêu tuổi và không bao giờ nhớ đúng ngày sinh nhật của mình.

Kỉ niệm được đón sinh nhật có cả bố và mẹ duy nhất và tồi nhất là khi mình lên 6 tuổi. Mình đã khóc khi phải đứng cạnh bố mà không phải mẹ để chụp tấm ảnh gia đình.

Mình từng là một đứa trẻ luôn dùng cái vẻ tự tin thái quá mà giấu đi sự bất ổn bên trong. Vì sợ hãi phải đối mặt với điểm yếu của chính mình mà ghét cay ghét đắng sự thương hại của người khác.

Mình sợ nhất những ánh mắt tỏ vẻ thông cảm của những người xung quanh, sợ những tiếng xì xào rằng “khổ thân nó, không được sự quan tâm đầy đủ của cả bố lẫn mẹ”.

Mình lớn lên trong sự ra vẻ, cố tỏ ra là người ngoan ngoãn, biết điều để họ đừng có nói mình là đứa trẻ hư – vì bố mẹ mình đã ly hôn.

Rồi học cách lớn mà không phạm lỗi, không được để người khác coi thường mình! Học cách hài lòng với tất cả những gì mình có và không than vãn về cuộc sống, không để cho ai biết điểm yếu của mình.

Mình từng nhìn cuộc sống với tư duy đầy chống đối và con mắt của sự đánh giá!

Mình đã từng ngã mạn cho rằng, trong mối quan hệ của bố con mình: Ông là một người tồi tệ và là người SAI. Cho dù mình có hành xử ra sao với ông thì đó là Hình Phạt mà ông đáng phải chịu!

Mình đã sợ mỗi lần gặp mặt bố, bởi mình luôn biết trước rằng sẽ chẳng có một cuộc gặp vui vẻ. Sự thật là khi đó: Mình cực kì xấu hổ khi những người xung quanh biết ông là bố của mình!

Năm 16 tuổi, trong chuyến du lịch đầu tiên và duy nhất của hai bố con, chỉ vì một lý do rất ngớ ngẩn mà bố con mình đã cãi vã rất lâu. Lúc đó bố lớn tiếng nói rằng mình NGU.

Lần đầu tiên mình phản ứng gay gắt bằng cách ném cái dép về phía ông và nói:

Con NGU thì cũng là con của bố!

Tâm tư của một đứa trẻ dậy thì không đơn giản, đó là sự ám chỉ. Rằng nếu con tồi – thì là vì con giống Bố!

Năm 20 tuổi mình quyết định đi du học, như một sự chạy trốn với hoàn cảnh lúc đó! Thế là sẽ chẳng cần nghĩ ra những lý do để tránh mặt bố nữa. Mình không hỏi ý kiến bố và đương nhiên là không bàn tính. Mình chỉ thông báo trước ngày mình đi một thời gian rất ngắn. Ông chưa bao giờ có quyền tham gia vào cuộc sống của mình.

Thế là trong những năm tháng của tuổi thanh xuân, mình sống dưới vỏ bọc của một thiếu nữ hoàn hảo. Một cô gái nhẹ nhàng, không bao giờ biết nổi giận. Một cô gái không mắc sai lầm hoặc nếu có thì là do những yếu tố bên ngoài tác động. Một người luôn có những lý do và luôn có thứ gì đó hay ai đó để đổ lỗi cho những thất bại của mình.

8 năm sau khi xa nhà, khi lần đầu tiên mình đối mặt thật sự với nỗi sợ sâu thẳm bên trong chính lại là lúc ông đột ngột xa rời cuộc sống!

Mình vẫn nhớ cảm giác khi nhận được cuộc gọi từ chị dâu nghẹn ngào trong tiếng khóc: Bố Chết rồi! Em ơi, bố chết rồi…

Mình Vô Cảm! Thật sự lúc đó mình không cảm thấy gì cả.

Mình thậm chí còn không thể khóc! Mình nói với chồng mình rằng: em luôn sống kiểu có bố mà như không, bây giờ thì chính thức không còn bố rồi! Mình thậm chí còn nghĩ ngay ra lý do để tiếp tục tránh ông. Rằng đang là những kì học cuối cùng, mình không thể bay về chịu tang ông được!

Đó là điểm khởi đầu cho việc nhận thức ra những cái sai của bản thân. Là lần đầu mình ý thức được bản thân đang hành xử kì quặc. Là khi mình nhận ra, mình không tốt đẹp hơn người bố Tồi của mình bao nhiêu.

Đó là những tháng cuối của năm 2019, ngay trước khi Covid xuất hiện. Ở thời điểm đó, mình mò mẫm trong bóng tối. Một mình và đơn độc! Bởi có những cảm giác không một ai có thể hiểu, cho dù có gắng gượng thì mình cũng không biết diễn đạt nó qua lời nói. Thời điểm đó, hai khái niệm Thức tỉnh tâm linh và chữa lành mình còn không biết đó là gì.

Có những ngày, trên đường lái xe đi làm về mình cứ oà khóc, chẳng có một lý do cụ thể!

Có những ngày, mình không biết mình đang có cảm xúc gì. Bởi nó không hẳn là ân hận, cũng không phải là trách móc..Có quá nhiều tầng bậc cảm xúc xen lẫn và chồng chất khiến cho mình cảm thấy quá tải. Mình nhận ra, thứ lúc đó mình trải nghiệm Đó là chấp nhận nhìn vào SỰ THẬT và đối diện với con người thật của mình.

Mình có một người bố tồi tệ, đó là điều mà mình đã đi rêu rao khắp cả tuổi thơ!

Ấn tượng nhiều nhất của mình là cái mùi nồng nặc trộn giữa rượu và thuốc lá của ông mỗi khi xuất hiện. Tên mình là Diệu Linh, ông hay nói: Con là con gái Diệu. Nhưng khi đó mình thấy, Diệu thật hôi thối và tồi tệ!

Ông luôn hỏi mình học lớp mấy, bao nhiêu tuổi và không bao giờ nhớ đúng ngày sinh nhật của mình.

Kỉ niệm được đón sinh nhật có cả bố và mẹ duy nhất và tồi nhất là khi mình lên 6 tuổi. Mình đã khóc khi phải đứng cạnh bố mà không phải mẹ để chụp tấm ảnh gia đình.

Mình từng là một đứa trẻ luôn dùng cái vẻ tự tin thái quá mà giấu đi sự bất ổn bên trong. Vì sợ hãi phải đối mặt với điểm yếu của chính mình mà ghét cay ghét đắng sự thương hại của người khác.

Mình sợ nhất những ánh mắt tỏ vẻ thông cảm của những người xung quanh, sợ những tiếng xì xào rằng “khổ thân nó, không được sự quan tâm đầy đủ của cả bố lẫn mẹ”.

Mình lớn lên trong sự ra vẻ, cố tỏ ra là người ngoan ngoãn, biết điều để họ đừng có nói mình là đứa trẻ hư – vì bố mẹ mình đã ly hôn.

Rồi học cách lớn mà không phạm lỗi, không được để người khác coi thường mình! Học cách hài lòng với tất cả những gì mình có và không than vãn về cuộc sống, không để cho ai biết điểm yếu của mình.

Mình từng nhìn cuộc sống với tư duy đầy chống đối và con mắt của sự đánh giá! ****

Mình đã từng ngã mạn cho rằng, trong mối quan hệ của bố con mình: Ông là một người tồi tệ và là người SAI. Cho dù mình có hành xử ra sao với ông thì đó là Hình Phạt mà ông đáng phải chịu!

Mình đã sợ mỗi lần gặp mặt bố, bởi mình luôn biết trước rằng sẽ chẳng có một cuộc gặp vui vẻ. Sự thật là khi đó: Mình cực kì xấu hổ khi những người xung quanh biết ông là bố của mình!

Năm 16 tuổi, trong chuyến du lịch đầu tiên và duy nhất của hai bố con, chỉ vì một lý do rất ngớ ngẩn mà bố con mình đã cãi vã rất lâu. Lúc đó bố lớn tiếng nói rằng mình NGU. ****

Lần đầu tiên mình phản ứng gay gắt bằng cách ném cái dép về phía ông và nói:

Con NGU thì cũng là con của bố!

Tâm tư của một đứa trẻ dậy thì không đơn giản, đó là sự ám chỉ. Rằng nếu con tồi – thì là vì con giống Bố!

Năm 20 tuổi mình quyết định đi du học, như một sự chạy trốn với hoàn cảnh lúc đó! Thế là sẽ chẳng cần nghĩ ra những lý do để tránh mặt bố nữa. Mình không hỏi ý kiến bố và đương nhiên là không bàn tính. Mình chỉ thông báo trước ngày mình đi một thời gian rất ngắn. Ông chưa bao giờ có quyền tham gia vào cuộc sống của mình.

Thế là trong những năm tháng của tuổi thanh xuân, mình sống dưới vỏ bọc của một thiếu nữ hoàn hảo. Một cô gái nhẹ nhàng, không bao giờ biết nổi giận. Một cô gái không mắc sai lầm hoặc nếu có thì là do những yếu tố bên ngoài tác động. Một người luôn có những lý do và luôn có thứ gì đó hay ai đó để đổ lỗi cho những thất bại của mình.

8 năm sau khi xa nhà, khi lần đầu tiên mình đối mặt thật sự với nỗi sợ sâu thẳm bên trong chính lại là lúc ông đột ngột xa rời cuộc sống!

Mình vẫn nhớ cảm giác khi nhận được cuộc gọi từ chị dâu nghẹn ngào trong tiếng khóc: Bố Chết rồi! Em ơi, bố chết rồi…

Mình Vô Cảm! Thật sự lúc đó mình không cảm thấy gì cả.

Mình thậm chí còn không thể khóc! Mình nói với chồng mình rằng: em luôn sống kiểu có bố mà như không, bây giờ thì chính thức không còn bố rồi! Mình thậm chí còn nghĩ ngay ra lý do để tiếp tục tránh ông. Rằng đang là những kì học cuối cùng, mình không thể bay về chịu tang ông được!

Đó là điểm khởi đầu cho việc nhận thức ra những cái sai của bản thân. Là lần đầu mình ý thức được bản thân đang hành xử kì quặc. Là khi mình nhận ra, mình không tốt đẹp hơn người bố Tồi của mình bao nhiêu.

Đó là những tháng cuối của năm 2019, ngay trước khi Covid xuất hiện. Ở thời điểm đó, mình mò mẫm trong bóng tối. Một mình và đơn độc! Bởi có những cảm giác không một ai có thể hiểu, cho dù có gắng gượng thì mình cũng không biết diễn đạt nó qua lời nói. Thời điểm đó, hai khái niệm Thức tỉnh tâm linh và chữa lành mình còn không biết đó là gì.

Có những ngày, trên đường lái xe đi làm về mình cứ oà khóc, chẳng có một lý do cụ thể!

Có những ngày, mình không biết mình đang có cảm xúc gì. Bởi nó không hẳn là ân hận, cũng không phải là trách móc..Có quá nhiều tầng bậc cảm xúc xen lẫn và chồng chất khiến cho mình cảm thấy quá tải. Mình nhận ra, thứ lúc đó mình trải nghiệm Đó là chấp nhận nhìn vào SỰ THẬT và đối diện với con người thật của mình.

Chỉ khi ta thực sự mở mắt nhìn vào cái tôi bên trong, ta mới học được cách sống chân thành với bản thân và với cuộc sống. Khi ta chấp nhận sự thật và dám đối mặt với sự thật ấy, ta mới có cơ hội để trưởng thành.

Mình là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm. Khi ấy, lần đầu tiên mình chấp nhận điều đó là sự thật.

Hoá ra, vẻ ngoài tự tin chỉ là vỏ bọc che đi sự thèm khát tình thương mà mình không có. Rất khó đế chấp nhận sự thật rằng chúng ta đã đi sai đường. Nhưng nếu không chấp nhận nó và đối mặt với nó, sẽ có những vết thương không bao giờ lành, có những sự thiếu thốn không có cách để bù đắp.

Một người bạn đã nói với mình vào những ngày mình quay về Việt Nam sau khi bố mất thế này “nếu như cả một tuổi thơ bạn đã nghĩ rằng bố không làm được gì cho bạn, thì hãy tin rằng sự ra đi của ông để lại cho bạn một món quà”

Mình đã nhận ra món quà đó rồi! Đó là việc mình dám đối mắt với sự thật, là việc nhận ra mình đã từng cô đơn như thế nào, đã thèm khát tình cảm từ người cha đến bao nhiêu. Khi tự loay hoay tìm cách chữa lành tổn thương, mình đã ngừng đổ lỗi cho ông vào thời khắc mà mình nhận ra rằng ông đã thật kiên cường khi phải đóng vai ác trong cuộc sống của mình, khi trở thành người mà mình có thể đổ lỗi bất cứ lúc nào.

Mình nhận ra rằng không phải mình không có tình thương, mà chính là mình đã “từ chối nhận tình thương” đó. Mình nhận ra chúng ta không thể có được thứ mà mình “thiếu” nếu như chính ta chối bỏ nó, hoặc không đủ dũng cảm để nói rằng chúng ta cần nó. Mình đã thực sự cần một thứ như thế – sự bao bọc từ người cha và cảm giác An Toàn!

Cuộc sống có những thứ không thay đổi được, đó là những gì đã qua.

Có những thứ thiếu thốn không thể bù đắp được. Đó là thiếu thốn tình cảm. Có những nỗi cô đơn không thể đặt tên. Có những nỗi sợ được xây dựng từ những tổn thương đó. Nhưng có một thứ chúng ta có thể làm được. Đó chính là tự chữa lành tổn thương cho chính mình!

Mình không thể thay đổi những gì đã qua, càng không thể thay đổi những người xung quanh. Vậy nên mình chọn cách ngừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, ngừng đổ lỗi cho bất kì ai trong cuộc sống, và ngừng phán xét chính bản thân.

Cuộc sống vốn dĩ không phải là đi tìm người đúng, kẻ sai. Không phải bố mẹ ta sai thì ta bỗng trở thành đúng.

Bạn biết đấy, cho dù bạn có phân tích mổ xẻ những cái sai của bố mẹ mình với một logic hợp lý đến thế nào thì Sự thật không thể thay đổi: Bạn là một phần của họ!

Một ngày bạn sẽ nhận ra, bạn thừa hưởng từ họ cả những ưu tú và những nỗi đau! Hãy chấp nhận sự thật và đối diện với những góc khuất bên trong mình, để chữa lành cho chính bạn, để những nỗi đau không cần phải di truyền tới đời sau.

Hãy trân trọng những gì bạn đang có, trân trọng cơ thể lành lặn và sự may mắn của bạn là được sinh ra trong thời đại này. Thời đại mà bạn biết thế nào là tổn thương, thế nào là chữa lành.

Cho những ai đang còn bố, mẹ, hoặc cả hai. Hãy trân trọng điều đó! Việc bố mẹ không hiểu mình đó là chuyện hoàn toàn bình thường. Bởi, có rất nhiều người trong chúng ta thậm chí còn không hiểu nổi chính mình. Việc yêu thương con cái, chăm lo cho con cái, ủng hộ con cái không phải là trách nhiệm của cha mẹ. Mà đó là vì tình yêu thương xuất phát từ trái tim.

Bố mẹ cũng có những tổn thương của riêng họ mà chúng ta không hề biết đến hoặc chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu nó. Bởi mỗi chúng ta cũng đang chật vật với những tổn thương không thể đặt tên của chính mình.

Thời khắc ta nhận ra ta còn có người thân bên cạnh là thời khắc tuyệt vời nhất. Dù hoàn cảnh có làm ta yêu, ghét, hận thù hay là gì đi nữa thì hãy biết ơn hoàn cảnh đó!

Những người thân ở cạnh nhau vốn dĩ không cần những lời lẽ như cảm ơn hay xin lỗi. Thứ mà chúng ta cần ở nhau đó chính là trân trọng sự có mặt của nhau trong đời!

Mình là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm. Khi ấy, lần đầu tiên mình chấp nhận điều đó là sự thật.

Hoá ra, vẻ ngoài tự tin chỉ là vỏ bọc che đi sự thèm khát tình thương mà mình không có. Rất khó đế chấp nhận sự thật rằng chúng ta đã đi sai đường. Nhưng nếu không chấp nhận nó và đối mặt với nó, sẽ có những vết thương không bao giờ lành, có những sự thiếu thốn không có cách để bù đắp.

Một người bạn đã nói với mình vào những ngày mình quay về Việt Nam sau khi bố mất thế này “nếu như cả một tuổi thơ bạn đã nghĩ rằng bố không làm được gì cho bạn, thì hãy tin rằng sự ra đi của ông để lại cho bạn một món quà”

Mình đã nhận ra món quà đó rồi! Đó là việc mình dám đối mắt với sự thật, là việc nhận ra mình đã từng cô đơn như thế nào, đã thèm khát tình cảm từ người cha đến bao nhiêu. Khi tự loay hoay tìm cách chữa lành tổn thương, mình đã ngừng đổ lỗi cho ông vào thời khắc mà mình nhận ra rằng ông đã thật kiên cường khi phải đóng vai ác trong cuộc sống của mình, khi trở thành người mà mình có thể đổ lỗi bất cứ lúc nào.

Mình nhận ra rằng không phải mình không có tình thương, mà chính là mình đã “từ chối nhận tình thương” đó. Mình nhận ra chúng ta không thể có được thứ mà mình “thiếu” nếu như chính ta chối bỏ nó, hoặc không đủ dũng cảm để nói rằng chúng ta cần nó. Mình đã thực sự cần một thứ như thế – sự bao bọc từ người cha và cảm giác An Toàn!

Cuộc sống có những thứ không thay đổi được, đó là những gì đã qua.

Có những thứ thiếu thốn không thể bù đắp được. Đó là thiếu thốn tình cảm. Có những nỗi cô đơn không thể đặt tên. Có những nỗi sợ được xây dựng từ những tổn thương đó. Nhưng có một thứ chúng ta có thể làm được. Đó chính là tự chữa lành tổn thương cho chính mình!

Mình không thể thay đổi những gì đã qua, càng không thể thay đổi những người xung quanh. Vậy nên mình chọn cách ngừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, ngừng đổ lỗi cho bất kì ai trong cuộc sống, và ngừng phán xét chính bản thân.

Cuộc sống vốn dĩ không phải là đi tìm người đúng, kẻ sai. Không phải bố mẹ ta sai thì ta bỗng trở thành đúng.

Bạn biết đấy, cho dù bạn có phân tích mổ xẻ những cái sai của bố mẹ mình với một logic hợp lý đến thế nào thì Sự thật không thể thay đổi: Bạn là một phần của họ!

Một ngày bạn sẽ nhận ra, bạn thừa hưởng từ họ cả những ưu tú và những nỗi đau! Hãy chấp nhận sự thật và đối diện với những góc khuất bên trong mình, để chữa lành cho chính bạn, để những nỗi đau không cần phải di truyền tới đời sau.

Hãy trân trọng những gì bạn đang có, trân trọng cơ thể lành lặn và sự may mắn của bạn là được sinh ra trong thời đại này. Thời đại mà bạn biết thế nào là tổn thương, thế nào là chữa lành.

Cho những ai đang còn bố, mẹ, hoặc cả hai. Hãy trân trọng điều đó! Việc bố mẹ không hiểu mình đó là chuyện hoàn toàn bình thường. Bởi, có rất nhiều người trong chúng ta thậm chí còn không hiểu nổi chính mình. Việc yêu thương con cái, chăm lo cho con cái, ủng hộ con cái không phải là trách nhiệm của cha mẹ. Mà đó là vì tình yêu thương xuất phát từ trái tim.

Bố mẹ cũng có những tổn thương của riêng họ mà chúng ta không hề biết đến hoặc chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu nó. Bởi mỗi chúng ta cũng đang chật vật với những tổn thương không thể đặt tên của chính mình.

Thời khắc ta nhận ra ta còn có người thân bên cạnh là thời khắc tuyệt vời nhất. Dù hoàn cảnh có làm ta yêu, ghét, hận thù hay là gì đi nữa thì hãy biết ơn hoàn cảnh đó!

Những người thân ở cạnh nhau vốn dĩ không cần những lời lẽ như cảm ơn hay xin lỗi. Thứ mà chúng ta cần ở nhau đó chính là trân trọng sự có mặt của nhau trong đời!

Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc chia sẻ của mình! Trong quá trình tự chữa lành bản thân mình đã học hỏi được một chút kinh nghiệm để có thể hỗ trợ và giúp đỡ những ai đang có vấn đề về tổn thương tâm lý và gặp khó khăn trên hành trình chữa lành. Nếu bạn muốn làm việc cùng mình hoặc có câu chuyện để kể mình nghe thì liên lạc với mình bằng các cách dưới đây nhé:

Trò chuyện và kết bạn Facebook https://www.facebook.com/lisuphan/

Gửi email cho mình – linhdieu1313@gmail.com

Theo dõi kênh Youtube của mình để nghe Podcast https://www.youtube.com/@linhdieu13/videos

Niệm Lành/ Dẫn Thiền kèm podcast Youtube

Niệm Lành về Lòng Biết Ơn

Mỗi ngày chúng ta có 1440 phút để trải nghiệm cuộc sống, bạn hãy dành cho bản thân mình trọn vẹn 3 phút để thực hành lòng biết ơn! Hãy lắng nghe, cảm nhận từng niệm lành, để năng lượng yêu thương và biết ơn thẩm thấu vào từng hơi thở, lan toả đến từng tế bào trong cơ thể và thu hút mọi điều tuyệt vời nhất đến với cuộc sống của chính bạn!

Bạn hãy nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, nhìn ngắm bàn tay, bàn chân và cảm nhận sức sống trên toàn bộ cơ thể, hít vào thật sâu, thở ra thật chậm với nụ cười trên môi.

Chào ngày mới!

Cảm ơn giây phút hiện tại vì tôi có thể mỉm cười.

Cảm ơn những tia nắng, những hạt mưa, làn gió mát lành đã cho tôi một thứ cần quan tâm mỗi ngày đó là thời tiết!

Tôi biết ơn hơi thở bởi nó nhắc nhở tôi rằng mình đang được sống!

Tôi biết ơn đôi mắt sáng, cho tôi được ngắm nhìn vẻ đẹp của vạn vật xung quanh!

Cảm ơn đôi tai nhạy bén giúp tôi lắng nghe được mọi âm thanh diệu kì của cuộc sống!

Cảm ơn đôi bàn tay, giúp tôi tự chăm sóc được chính mình và còn giúp đỡ được mọi người, mọi vật xung quanh!

Tôi biết ơn đôi chân dẻo dai, cùng tôi đi trên mọi con đường mà tôi mong muốn, đi tới những nơi mà tôi mơ ước, nâng đỡ toàn bộ cơ thể hoàn hảo của tôi!

Cảm ơn trái tim ấm áp luôn cùng tôi cảm nhận cuộc sống, từng nhịp đập mạnh mẽ như đang lắng nghe và kết nối với tôi mọi lúc, mọi nơi!

Tôi thật sự trân trọng và biết ơn toàn bộ tế bào và tất cả các cơ quan, bộ phận trên cơ thể tôi!

Cảm ơn thức ăn, nước uống tôi có mỗi ngày, là nguồn dinh dưỡng để hỗ trợ cơ thể khoẻ mạnh của tôi!

Tôi trân trọng và biết ơn những trải nghiệm tuyệt vời trong cuộc sống! Thất bại giúp tôi trưởng thành, thành công giúp tôi không ngừng phấn đấu!

Cảm ơn gia đình, thầy cô, bạn bè, đồng nghiệp, những người xuất hiện trong cuộc đời này! Mọi giây phút được gặp gỡ họ đều là nhân duyên, mang đến cho tôi những thông điệp và bài học để tôi tìm thấy bản chất chân thật nhất của mình!

Tôi trân trọng và biết ơn tôi vì đã đặt niềm tin vào Vũ Trụ, vào chính mình và đã dành thời gian để khám phá, phát triển bản thân!

Tôi biết ơn vì tôi chính là một phần của Vũ Trụ tuyệt vời này!

Ngày hôm nay, tôi là chính tôi, hạnh phúc, an vui, và thịnh vượng!

Ngày hôm nay, tôi chọn tình yêu, ánh sáng, và an lạc trong từng hơi thở!

Hôm nay tôi sẽ thật dịu dàng với đời và với chính tôi bởi tôi biết mình xứng đáng có được điều đó! Tôi chấp nhận mọi cảm xúc đến và đi, chấp nhận bản chất như nhiên của chính tôi, của cuộc sống!

Cầu mong ánh sáng của tình yêu thương được lan toả khắp mọi nơi, tới mọi người và mọi vật trong cuộc sống quanh tôi!

Hãy lắng nghe những niệm lành này trong 28 ngày để thấy điều kì diệu thay đổi trong cuộc sống của bạn nhé! Chúc bạn một ngày thật an vui!

Tản Mạn| Tâm Tư Phụ Nữ

Tản Mạn 20/10

Người phụ nữ với bản năng nuôi dưỡng và chăm sóc sẽ không bao giờ ngừng tìm cách để đảm bảo những người cô ấy yêu thương được ấm no và mạnh khoẻ. Nhưng đôi khi phụ nữ quên mất một người cần chăm sóc nhất lại là chính mình.

woman in black shirt holding white flowers
Photo by Masha Raymers on Pexels.com

Tôi luôn nói về việc hãy yêu thương bản thân, một thời gian trước có người chị hỏi: LÀM SAO ĐỂ PHÂN BIỆT VIỆC YÊU BẢN THÂN VÀ TRỞ NÊN ÍCH KỈ? Tôi chẳng nghĩ nhiều:

– Em nghĩ đơn giản thế này, ÍCH KỈ là khi chị chỉ yêu mỗi bản thân chị, không quan tâm tới bất kì ai khác. Còn YÊU BẢN THÂN là khi chị vẫn không ngừng yêu thương mọi người xung quanh chị, cộng thêm mình vào mối quan tâm đó nữa!

Năng lượng của tình yêu thương là vô hạn bởi nên không nhất thiết phải bớt yêu người khác lại hay giữ tình yêu ấy cho riêng mình. Phụ nữ à hãy cứ trao đi, cứ yêu thương để đi thuận theo tự nhiên, nuôi dưỡng tính nữ thiêng liêng. Chỉ cần nhớ rằng đừng HI SINH vô nghĩa. Định vị GIÁ TRỊ của bản thân. Và đừng bao giờ từ bỏ TÌNH YÊU với chính mình!

Hãy nuôi dưỡng cơ thể, tâm trí và linh hồn mình với sự bao dung và tự hào. Bởi mỗi người phụ nữ đều có một vùng trời để TOẢ SÁNG!

Cảm ơn những người bà, người mẹ, cô, bác, dì, chị, em quanh tôi! Những người luôn mang đến cho tôi sự cảm nhận về tình yêu thương mà họ trao đi. Mang đến cho tôi cảm hứng để suy ngẫm và động lực để tôi cố gắng mỗi ngày.

Ngày hôm nay tôi có một món quà, là một lời CẢM ƠN của người chị đó! Chị cảm ơn tôi vì trao cho chị niềm tin và động lực trên hành trình chị đang đi. Tôi CẢM ƠN chị vì đã cho bản thân chị một cơ hội để tin vào chính mình! Cảm ơn vì chị đã “đi tìm” em, đặt câu hỏi cho em, và lắng nghe chia sẻ của em!

Hôm nay tôi cũng nhận được một PHẦN THƯỞNG, đó là ánh mắt hạnh phúc của những người tôi yêu! Tôi đã mong đợi những ánh mắt ấy và luôn thầm cầu nguyện về nó nhiều năm trời! Thật là một người bình thường như tôi không có nhiều thành tựu đặc biệt. Nhưng tôi nghĩ mình là một người may mắn và luôn biết ơn cho những may mắn tôi nhận được!

HAPPY WOMEN’S DAY 2022

Ăn Lành Sống Mạnh

Khi Foodie Muốn Healthy

Có thể không vừa đam mê ăn uống lại vừa phải ăn lành mạnh?

woman showing apple and bitten doughnut
Photo by Andres Ayrton on Pexels.com

Tôi đã tốt nghiệp Đại Học chuyên ngành Dinh Dưỡng với lý do rất đơn giản là vì tôi thích đồ ăn. Hồi đó lại thêm vụ chông chênh chẳng biết ước mơ tương lai sự nghiệp sự ngoách gì cả. Chỉ nghĩ mình thích ở nhà chơi với con, làm nội trợ kiểu Việt lai Mỹ cũng thú vị, học dinh dưỡng ít ra sau này còn hỗ trợ việc chăm lo gia đình. Vào học rồi mới thấy ôi chu choa nó khó quá, ít ra là khó với người không mê học. Toàn những môn kiểu như hoá với sinh blah blah..

Kể dông dài thế là để thấy cái chủ đề dinh dưỡng nó quan trọng cỡ nào tới sức khoẻ chúng ta. Với khả năng của tôi, học rất khó, nhưng nó thật sự có ích đối với tôi và đôi chút đối với mọi người trong gia đình.

“Ra cái điều là người có học về dinh dưỡng mà không ăn uống tử tế được!”

Chỉ có điều, tôi vẫn mất vài năm để loay hoay không biết bao nhiêu cái thử thách bản thân ăn sạch, eat clean, diet nọ, chế độ kia.. rồi thất bại trong cái chớp mắt vì bản tính mê đồ ăn, lấy việc ăn uống làm niềm vui và những thứ hấp dẫn cái miệng của một foodie lại hiếm khi healthy. Tôi từng đay nghiến bản thân kiểu “Ra cái điều là người có học về dinh dưỡng mà không ăn uống tử tế được!”

Vấn đề của tôi nằm ở tư duy và thói quen. Đó là cái tư duy nửa mùa kiểu dùng kiến thức (sơ đẳng) về dinh dưỡng từ sách vở để đối chiếu với bản thân, đánh giá những thói quen ăn uống của mọi người và của chính mình. Đó là thói quen so sánh bản thân với một tiêu chuẩn, cứ lặp đi lặp lại để rồi tôi phải quyết định thay đổi. Thứ tôi thay đổi chính là ngưng gò ép và thả lỏng!

Ăn lành, sống mạnh không có một công thức chung như toán học. Mỗi người sẽ phù hợp với một số phương pháp hay lối sống.

Vào thời điểm tôi quyết định thả lỏng bản thân ra, lắng nghe và tôn trọng cơ thể mình, tôi tìm thấy cảm giác lành mạnh nhất! Tôi nhận ra ăn lành, sống mạnh không có một công thức chung như toán học. Mỗi người sẽ phù hợp với một số phương pháp hay lối sống. Đối với tôi, tôi chọn ăn những thứ mình thích một cách có chừng mực, bổ sung những thực phẩm có lợi cho sức khoẻ điều độ, hạn chế chứ không kiêng cữ, tập tành theo khả năng của cơ thể và chút một. Chỉ cần biết rằng mỗi ngày tôi sẽ quan tâm tới dinh dưỡng và sức khoẻ của bản thân và gia đình thêm một chút. Đi chậm mà chắc còn hơn đột ngột bẻ lái anh bạn “thói quen” ngang bướng sang một hướng mới khiến ảnh sợ quá mà bỏ ngang giữa đường.

Tôi vẫn đang chậm rãi đi trên hành trình hướng tới một lối sống toàn diện. Một lối sống mà tôi sẽ không căng thẳng vì một chế độ ăn hay tập luyện khắc nghiệt, không áp lực phải có một thân hình như ảnh photoshop, không sốt sắng để có một làn da căng mịn như mông em bé. Tôi thấy mình đẹp lên (một tí), vui vẻ hơn (nhiều tí) và có những kết quả vô cùng ấn tượng về sức khoẻ lẫn tinh thần.

Khi tôi có một sức khoẻ tinh thần ổn định, tôi biết mình có thể tìm lại được cân bằng dù sớm hay muộn.

Tôi biết đến lối sống Holistic như vậy. Một lối sống cân bằng toàn diện về tất cả mọi khía cạnh của cuộc sống. Ở lối sống này, tôi có thể ăn uống rất lành mạnh nhưng có thể uống bia và ăn gà rán vào cuối tuần mà không cảm thấy tội lỗi. Bởi tôi được chăm sóc (bởi chính tôi) cả về khía cạnh tinh thần. Tôi biết tôi chỉ làm những thứ bản thân thực sự mong muốn và được trải nghiệm những điều thú vị trong cuộc sống. Tôi biết cách để không sa đà và mất tự chủ vào một thói quen nào đó. Không có nghĩa tôi luôn vui vẻ và hoàn hảo. Chỉ đơn giản là tôi không sợ những thói quen cũ, không sợ thay đổi, không sợ phải rèn luyện bản thân và không sợ bị sa lầy. Khi tôi có một sức khoẻ tinh thần ổn định, tôi biết mình có thể tìm lại được cân bằng dù sớm hay muộn.

Khi tôi không còn sợ những thứ như vậy, thì sợ gì mà không trở thành một foodie vui vẻ ăn uống healthy chứ! Chỉ cần thêm chút công sức và thời gian nữa thôi!

P/s: Đây là bài viết mở đầu cho chuỗi bài viết liên quan đến dinh dưỡng cũng như Lối Sống vì Sức Khoẻ Toàn Diện (Holistic Living). Tôi hi vọng sẽ đưa những kiến thức cơ bản, dễ hiểu và chân thật đến với bạn để chúng ta cùng nhau chào tạm biệt những pha thất bại thảm thiết khi điều chỉnh thói quen và lối sống.

Sức Khoẻ Tinh Thần

Chấp Nhận Để Bao Dung

white and yellow petaled flowers during sunrise
Photo by Irina Iriser on Pexels.com

Khi nghe hay đọc được một tin tức tiêu cực, ví dụ như những sự loạn luân của xã hội, cha mẹ hành hạ con cái, người này đâm giết người kia, hay những hành vi cướp bóc, giả dối… Bạn nghĩ gì?

Đa phần chúng ta sẽ lên án hành vi ấy, người thì lên tiếng công khai, chia sẻ và nói thẳng ra quan điểm đánh giá của mình. Có người không công khai phê phán nhưng có những sự phán xét nhất định từ trong suy nghĩ. Tôi cá, đến 98% trong chúng ta dù công khai hay không đều có chung một tư tưởng rằng “mình sẽ chẳng bao giờ làm như vậy” hoặc “không hiểu nổi họ nghĩ cái gì mà làm như thế”

Hãy dành chút ít thời gian đánh giá thật công bằng về bản thân!

Hãy dành chút ít thời gian đánh giá thật công bằng về bản thân! Bạn đã từng có những suy nghĩ “hơi ác” một tí chưa? Bạn đã từng nghĩ “Giá như mình đủ dũng cảm biến ý định thành hành động” (giống những kẻ xấu) kia chưa?

Nếu bạn chưa từng có những đối thoại ấy trong suy nghĩ, tôi thực sự chúc mừng và nể phục bạn! Bạn có thể lướt qua bài viết này vì nó không dành cho bạn. Hoặc bạn có thể đọc nó vì tò mò xem “Cái con bé này nó định viết gì”. Đó hoàn toàn là lựa chọn của bạn.

“tôi đã từng nhiều lần phán xét chính bản thân mình”

Nếu bạn đã từng có những suy nghĩ như tôi đã đề cập ở trên, tôi lại hỏi bạn tiếp. Sau mỗi lần suy nghĩ như vậy, cảm giác của bạn ra sao? Có chán ghét, thất vọng, và sợ hãi chính bản thân mình không? Giờ thì tôi không chắc lắm về suy nghĩ của bạn. Nhưng tôi phải thú thật là chính tôi đã từng nhiều lần phán xét chính bản thân mình. Mà quá trình của sự phán xét thực sự dài lê thê và cảm giác như không có hồi kết. Từ nhận diện suy nghĩ tiêu cực, thất vọng vì chính bản thân mình lại nghĩ ra nó, trách móc, đưa ra hình phạt, rồi lại loay hoay tìm cách thoát khỏi nó. Sau nhiều lần vô thức biến thành “người phán xử” chính mình, tôi tìm ra một giải pháp để thoát khỏi cảm giác phán xét. Đó là học cách THA THỨ cho bản thân. Mà muốn THA THỨ thì phải có những lý lẽ thật thuyết phục để có thể hoàn toàn BUÔNG BỎ những phán xét ấy.

“Nếu không bao giờ nghĩ xấu chắc mình thành tiên rồi!”

Nhận diện suy nghĩ của vô ngã rồi THA THỨ, đó vẫn là một vòng lặp tôi phải đối mặt vô số lần trong cuộc sống. Đã có lúc tôi tự hỏi bao giờ thì nó kết thúc, rồi tôi cười lớn “Nếu không bao giờ nghĩ xấu chắc mình thành tiên rồi!” Thế nhưng, tôi đã và vẫn luôn đi tìm một cách thức dễ chịu nhất để quá trình ấy trôi qua nhẹ nhàng hơn. Chìa khoá mở cánh cửa cho sự bao dung chính là sự CHẤP NHẬN!

Khi biết chấp nhận tính không hoàn hảo của một con người, cụ thể ở đây là chính bản thân ta, mọi suy nghĩ hay phán xét đính kèm đều dễ dàng để được tha thứ. Khi ta chấp nhận việc “thì nó là thế mà” hay bản chất như nhiên của cuộc sống, đời ta bỗng nhẹ bẫng “à, thì cũng có sao đâu!”

Chìa khoá mở cánh cửa cho sự bao dung chính là sự CHẤP NHẬN!

Cuộc đời vô thường lắm, ai cũng biết điều đó! Những suy nghĩ và cảm xúc cũng vô thường như vậy. Nó đến, rồi đi. Tuổi thọ còn ngắn hơn đời người vô số lần. Vậy nên hãy chấp nhận việc nó đến, quan sát và nhìn nhận nó rồi chào tạm biệt khi nó đi trong yên bình. Đừng quay lại khuấy động nó lên hoặc ly kỳ hơn nữa là níu kéo nó lại kiểu “suy nghĩ tiêu cực kia ở lại đây tao tính sổ với mày đã! Tại sao mày lại xuất hiện trong đầu tao?”

Hãy chấp nhận rằng thế giới chúng ta nhìn thấy bên ngoài phản chiếu chính xác một phần nội tâm bên trong. Có trắng và đen, tốt và xấu. Thay vì mải mê phân tích lý do những suy nghĩ ấy xuất hiện, hãy quan tâm nhiều hơn đến giải pháp để buông bỏ. Thay vì đánh giá và trừng phạt nó, hãy nhìn nhận nó là một phần của chính mình, ôm ấp để chuyển hoá dòng năng lượng ấy thành những bài học. Nghe thật khó, nhưng cũng thật dễ nếu như bạn chịu mở cửa trái tim mình. Nếu như bạn tin rằng mình xứng đáng được yêu thương và chấp nhận nhìn thẳng vào con người thật của mình.

Hãy mở lòng và đón nhận mọi thông điệp đến với bạn!

Không cần bạn phải hét lên cho cả thế giới nghe thấy nội tâm của mình. Không cần bạn phải xin lỗi tất cả những người từng tổn thương vì bạn. Không cần nói lời tha thứ cho những ai làm bạn tổn thương. Ngay lúc này, chỉ cần bạn nhận diện được những thay đổi về suy nghĩ bên trong nội tâm. Lắng nghe, chấp nhận rồi chuyển hoá nó!

Có những triết lí hay quan điểm thoạt nghe thì thật giáo điều và sáo rỗng nhưng khi ở đúng hoàn cảnh mà bạn không có giải pháp nào tốt hơn ngoài việc làm theo thì nó trở thành chân lý!

Hãy mở lòng và đón nhận mọi thông điệp đến với bạn! Bởi một ngày nào đó nó là chìa khoá mở cánh cửa nhà tù do chính bạn làm nên.